Đêm dài sau song sắt của người mẹ tội lỗi

09:01, 13/01/2015
|

(VnMedia)- Hai người mẹ, một người đang thụ án 6 năm tù, một người thụ án 8 năm cùng có một nỗi lòng đau đáu về những đứa con của mình ở phía ngoài kia-chốn thiện. Điều may mắn nhất với họ là những đứa con đều vươn lên hoàn cảnh và có một thành tích học tập khiến những người mẹ tội lỗi cảm thấy tự hào, và là động lực để họ cải tạo tốt và sớm được về sum họp với người thân...

Ảnh minh họa

Ảnh minh họa.

Nước mắt chảy ngược những đêm dài không ngủ

Trong số nhiều lá thư xin lỗi của các phạm nhân tại trại giam Tân Lập, Phú Thọ, những lá thư của người mẹ lạc lối gửi về cho con của mình để lại nỗi day dứt trong lòng người đọc hơn cả.

Đằng sau những người đàn bà tội lỗi đó, là sự mềm yếu của một người mẹ nhớ con, sống trong ân hận. Phạm nhân Nguyễn Thị Hương, đang thi hành án cải tạo tại Đội 21 - PTS 5 - Trại giam Tân Lập đã mở đầu lá thư của mình bằng dòng tâm sự chất ngất nỗi nhớ nhung: "Đêm quá dài nơi đất khách quê xa. Đã 6 năm qua dù nắng hay mưa, dù mùa đông hay mùa hạ, chưa giây phút nào mẹ thôi nhớ về các con, nỗi nhớ dày vò khiến mẹ nhiều đêm không ngủ được".

"Người mẹ mà các con nhất mực yêu thương, kính trọng đã trở nên hoen ố, méo mó mất rồi. Mẹ không muốn nguỵ biện cho những sai lầm của mình. Vì cuộc sống cơm áo, gạo tiền, vì một chứ NGỜ không ai học hết, vì một phút liều lĩnh của con chuột chạy cùng sào mà mẹ đã sa chân vào vùng bùn tội lỗi. Phạm phải sai lầm lớn nhất đời người đó là "đánh mất mình".

Dù bây giờ mẹ có nói gì cũng đã quá muộn, dù nói gì cũng không khoả lấp được nỗi thất vọng và những đắng cay, nhọc nhằn mà các con phải gánh chịu trong suốt 6 năm qua.

Mẹ ngàn lần xin lỗi 2 chị em con. Mẹ thật chẳng ra gì. Mẹ bỏ các con bơ vơ côi cút khi mà các con đang ở độ tuổi nhạy cảm nhất, cần mẹ nhiều nhất. Cún lúc đó vừa đỗ đại học, ngơ ngác giữa chốn phồn hoa đô thị đầy cạm bẫy, chông gai. Còn Trâm mới bắt đầu vào cấp III, chưa kịp quen thầy, quen bạn ...

Lòng mẹ ngổn ngang, tan nát khi nghĩ tới các con. Sợ con đói, sợ con rét, sợ con không chịu nổi những đàm tiếu thị phi, sợ con chán trường mà buông xuôi, phó mặc. Đó là nỗi kinh hoàng khiến mẹ mất ngủ suốt hàng năm trời.

Thú thật đã có lúc quẫn bách đến tột cùng, mẹ muốn đánh dấu chấm hết cho cái mà người ta gọi là cuộc đời này cho xong. Lúc đó mẹ chỉ nghĩ đơn giản rằng: Sống chả ích gì cho ai chi bằng kết thúc ở đây, như vậy, hồ sơ của con, phần khai về mẹ một chữ chết là xong! Thế nhưng mẹ đã không đủ can đảm để làm việc đó. Rồi mẹ lại tự nhủ rằng: Phải sống, phải đứng dậy, phải trở về để bù đắp cho các con, phải chịu trách nhiệm trước sai lầm của mình.
 Con yêu! Cám ơn ông trời đã ban tặng cho mẹ 2 đứa con như thiên thần, vừa giỏi giang, vừa hiếu thuận. Cảm ơn các con đã biết thương yêu nhau, đã vượt qua những tháng ngày gian khổ nhất để có được như ngày hôm nay. Cảm ơn các con đã tiếp thêm nghị lực sống cho mẹ. Các con đã thành công, trở thành niềm tự hào của bố mẹ, của ông bà và gia đình 2 bên nội ngoại. Giây phút này mẹ ước gì được ôm các con vào lòng để nói lời xin lỗi mà không mong được các con tha thứ.
 
Nhưng dù sao, với vấp ngã của cuộc đời, phạm nhân này vẫn đang có một nẻo về tươi sáng khi "cả nhà mình luôn hướng về nhau với tình thương yêu và lòng tin đoàn tụ. Cả bố, mẹ, các con đều đang cố gắng về điều đó. Mẹ sẽ cố gắng nhiều hơn để sớm được về với các con. Hai chị em có bận thế nào cũng phải chú ý giữ gìn sức khoẻ và động viên chăm sóc bố nhé".
.
Những tiếng khóc giữa đêm vì nhớ con

Bị kết án 8 năm vì tội buôn bán trái phép chất ma túy, nhưng phạm nhân Bùi Thị Ngọc Nga, lại luôn lo lắng cho đứa con trai giờ đây đang phải gửi ông bà ngoại ở Thị trấn Lâm Thao, huyện Lâm Thao (Phú Thọ) chăm sóc.      
      
Mới 27 tuổi nhưng Nga đã có đứa con trai 7 tuổi. Lấy chồng từ năm 18, chồng cũng chỉ hơn có 1 tuổi, nghề nghiệp không có, vì thế khi có thêm một đứa trẻ thì cái gia đình trẻ con lục đục rồi tan vỡ như một lẽ đương nhiên. Quay cuồng với đồng tiền với đủ thứ phải chi phí, cuối cùng Nga lao vào “nghề” bán lẻ ma túy. Ngày 22-6-2012, Nga bị bắt rồi bị kết án 8 năm tù. Sau ngày vợ chồng li thân, chồng Nga theo người nhà sang Nga làm ăn, vì thế đứa con trai đành gửi ông bà ngoại nuôi. Nga bảo rằng đêm nào cô cũng nghĩ tới ngày về vẫn còn xa và lo lắng cho đứa con giờ đây vắng cả cha lẫn mẹ. “Thỉnh thoảng, ông bà đưa con lên thăm, hai mẹ con gặp nhau, thằng bé chỉ nói với em mỗi câu con nhớ mẹ rồi ngồi im; hàng tháng em gọi điện về, nó cũng chỉ nói mỗi câu ấy rồi thôi”. Từ ngày biết cô bị bắt, chồng cô gửi tiền về cho ông bà ngoại nuôi con, nhưng cô chỉ lo thằng bé vắng bố mẹ sẽ sinh hư. Đã mấy năm rồi không liên lạc với nhau nhưng cô vẫn nuôi hy vọng là hai vợ chồng ly thân nhưng vẫn chưa ra tòa, chồng cô giờ đây đã sống trách nhiệm hơn nên sẽ có ngày hai vợ chồng cùng nghĩ tới con để đoàn tụ. 

Trong lá thư có đầu đề “Gia đình nhỏ bé” mà người nhận chính là bố đẻ ở thị trấn Lâm Thao,  Nga đã viết cho người chồng đã ly thân và đứa con trai rằng: “ Sau những ngày tách biệt với gia đình, xã hội sống giữa bao người xa lạ, em thấy mình thật cô đơn đến lạnh lùng. Ân hận và dạy dứt đến tột cùng. Ngày anh, con và em cùng chung tiếng cười đã xa rồi, còn đây chỉ là tiếc nuối. Bóng đêm ập xuống, vạn vật im lìm, chỉ còn em với em, với những suy nghĩ, gặm nhấm trái tim, những lo lắng tràn về, những câu hỏi đặt ra: chồng và con đã ngủ chưa, có được ngon giấc không? Con em có bị bạn bè cùng chang lứa chê cười không? Có bị các bạn xa lánh không? Một ngàn câu hỏi đặt ra, lương tâm day dứt, sao ngày đó em không biết trân trọng những gì em có mà lại tham lam theo những đồng tiền bẩn (…). Em mong anh và con hãy tha thứ cho em dù lời xin lỗi của em là muộn màng nhưng em vẫn muốn “xin lỗi” và chờ sự tha thứ. Anh và con là niềm tin, niềm hy vọng cho em bấu víu vào để tiếp tục một kiếp làm người, làm vợ và hơn hết là làm mẹ. Bên bố con anh là lối em về”.

Không biết ở xa xôi, chồng Nga có đọc được những dòng này không, nhưng chúng tôi cũng mong cái niềm hy vọng mong manh của Nga sẽ có ngày thành hiện thực.


Trúc Dân

Ý kiến bạn đọc