Con nghĩ về những điều con giống và khác mẹ

20:59, 10/05/2015
|
(VnMedia) - Con từng đứng ở cổng nhà để cho muỗi đốt mà chờ mẹ đi làm về, chờ tiếng xe đạp kêu và mẹ cười át cả màn đêm. Ngày đó con đã nghĩ: Chỉ cần thấy mẹ cười, điều gì con cũng cố làm được.

***

                                           

Mai Chi từng viết là mẹ nó có nhiều điểm tốt không thể nào kể hết, nó nói xạo đấy. Con có thể kể những điều mẹ làm nên con bây giờ. Mẹ làm cho con luôn cố gắng sống thật, với người, với đời, với cả văn. Con nhớ cái năm ăn theo hiện tượng Phạm Tuân đi lên vũ trụ, bài văn Ước mơ của em con đã làm một bài văn hoành tráng về ước mơ vươn tới những vì sao trở thành Nhà du hành vũ trụ. Viết xong đắc chí, mẹ đọc và chỉ hỏi một câu: Con thực sự muốn làm Nhà du hành vũ trụ? Những chi tiết sau con không nhớ nữa, nhưng từ đó con biết là dù có văn chương cũng phải thật lòng.

Mẹ làm cho con biết mọi điều đều có thể. Cái này, ngay cả đến bây giờ, mẹ vẫn tiếp tục. Nhớ ngày còn bé, trước mỗi lần đi thi mẹ đều có những động viên rất kỳ lạ. Như là ai đó cho mấy quả trứng gà trước khi đi thi, mẹ bảo: Thế là may mắn rồi con ạ, trước khi đi thi có lộc, chắc chắn đỗ cao... Và con đi thi chỉ để đỗ cao chứ không phải là đỗ. Lạ thay, với bất cứ khó khăn nào, mẹ đều có phương án của mình khiến con có cảm giác như không có gì là không với tới được, và kế hoạch của mẹ luôn cụ thể.

Mẹ biết không, mỗi lần con sa sút, chán nản, chỉ một cuộc gọi điện thoại cho mẹ là mọi thứ lại bình yên, như là: Mẹ xem rồi con ạ, năm nay vận con nó thế, nhưng con sẽ hết xui ngay thôi, đây nhé, con sẽ cố là thay đổi được vận mệnh... Và con đã làm được, nắm trong tay vận mệnh của mình. Mẹ làm cho con dám suy nghĩ khác. Mẹ ủng hộ suy nghĩ của con khi mới 5-6 tuổi gì đó con phát biểu: Mẹ, con thấy Tấm còn ác hơn cả Cám, điều mà 30 năm sau người ta mới nói đến. Mẹ đắc chí với những suy nghĩ phản biện của con về những điều vô lý trong Truyện Kiều, truyện mẹ thường kể cho chúng con thay vì đọc truyện trước khi đi ngủ. Mẹ cũng khuyến khích con không viết những câu sáo rỗng cuối mỗi bài văn dù mẹ biết có thể con sẽ bị mất điểm...

Mẹ làm cho con thành một người "yêu lao động" và luôn cố gắng. Có lẽ vì sự vất vả của mẹ, nhiều khi con thấy con cũng hay chọn con đường khó khăn thay vì bằng phẳng. Con thích vất vả mày mò, và con thích được vươn lên từ khó khăn. Mẹ yêu con có lẽ là một tình yêu hơi "cứng", theo đánh giá của con. Nhưng có lẽ vì mẹ không có thời gian để ôm hôn, thơm thít như cách con đang làm bây giờ với các con của con. Mẹ luôn như "đẩy con ra xa" để theo đuổi con đường và cuộc đời của mình. Trong cái cách mẹ đẩy con ra đó, con biết mẹ luôn âm thầm dõi theo con mà không thể hiện những "yếu đuối".

Con còn nhớ năm đầu cấp 2, con bị "cách chức" một cách ngọt ngào không được bầu làm tiếp năm nữa Bí thư chi đội. Thực ra, hồi đó bản thân con không thích "chức tước" nên vị trí đó con làm không tốt. Dẫu là việc con không thích làm, nhưng trong tâm hồn một đứa trẻ chưa đến tuổi lớn, con vẫn bị hụt hẫng khi bị mất tín nhiệm. Con thấy mẹ vội vã đạp xe ra trường, con nghe mẹ nói với thầy cô giáo của con: Chạy ra xem con Hà có sao không? Đối với người ngoài, mẹ luôn thể hiện sự quan tâm của mẹ với con nhưng khi gặp con mẹ lại chẳng nói gì cả. Còn con, trước sự quan tâm của mẹ, con đã lại lựa chọn bộ mặt vui tươi để đối diện với mẹ. Con còn nhớ cái lần con tâm sự về người con trai con đang để ý nhưng có lẽ người ta không thích con. Con nhớ lúc đó mẹ nói bên bếp lửa: Con thích nó vì ít nói à, ít nói cũng không hay đâu con ạ, nhiều khi là "thần kinh" đó. Lúc đó con đã nghĩ rằng không lẽ mẹ nghĩ con "dại" thế sao mà có câu nói "ấu trĩ" đến vậy, nhưng thật sự lúc đó con thấy rất yên lòng.

Con nghĩ về những điều con giống và khác mẹ. Mẹ ngày xưa nghèo khó, mỗi lần trường tổ chức họp ăn liên hoan lại không ăn, gói về từng miếng chả nem cho các con, ăn cơm thì bao giờ cũng mẹ thích ăn đầu cá hay mẹ thích ăn cà, cái này cái kia ngọt quá mẹ không ăn được... Bây giờ khi đã làm mẹ của ba đứa con, con mới hiểu tâm trạng của mẹ khi đó, chỉ cần ngồi ngắm lũ trẻ ăn no mà thấy hạnh phúc đong đầy. Mẹ có lẽ là cực đoan hơn con, có thể do mẹ có cái kiêu hãnh về giòng tộc trong người làm mẹ mạnh mẽ! Mẹ yêu ghét rõ ràng và có phần "cực đoan". Đặc biệt là không ai "động" được đến con của mẹ. Con nhận thấy là con "hoà bình" và ít cạnh tranh hơn mẹ trong vấn đề con cái. Con biết chúng nó mạnh yếu thế nào và chấp nhận. Nhưng con hiểu, ngày đó có lẽ mẹ không có lựa chọn khác, mẹ phải "ước mơ" to hơn để đẩy các con của mẹ tiến về phía trước. Và bây giờ, nhìn lại quãng thời gian trưởng thành của con và các anh chị, con hiểu mẹ đã làm được.

Đã có một thời gian con hay cáu gắt mẹ, thật ra là để con che giấu lòng mình. Vì con thấy mẹ vất vả, vì con thấy con không làm được gì cho mẹ, vì con thấy mình bất lực và thất bại, vì con không hạnh phúc... Và con cáu gắt để che giấu sự xót xa của con trước mẹ, che giấu sự thất vọng của bản thân mình với những kỳ vọng mẹ nghĩ về con. Hậu quả của những lần cáu gắt đó là sự ân hận không thôi. Để rồi có lần con thấy có bóng ai đó đi ngoài đường thật giống mẹ, cái bóng của người lạ đó đã khiến con khóc dọc đường vì nhớ mẹ và cho đến lần khác con lại cáu... Con cáu vì mẹ không thay đổi, và có lẽ vì con cũng không thay đổi được. Đi qua những cơn cáu gắt, con đã tìm được bình yên, con bình yên vì con biết mẹ với con thật khác nhau, cũng có thể con bình yên vì mẹ con ta đã học được cách chấp nhận. Chấp nhận sự thật. Chấp nhận hoàn cảnh.

Con nghĩ đến người phụ nữ trong mẹ, người phụ nữ thật đẹp. Con nhớ ai đó nói về mẹ và so sánh mẹ với người khác: Cô kia đẹp là để thờ, cô Vy đẹp một vẻ đẹp đời thường. Mẹ đúng như vậy. Con từng mê mẩn nụ cười của mẹ, vì có lẽ cuộc sống vất vả nên khuôn mặt mẹ đăm chiêu, nhưng mỗi lần mẹ cười, cả bầu không khí xung quanh như cười theo, lung linh, rạng rỡ. Con từng đứng ở cổng nhà để cho muỗi đốt mà chờ mẹ đi làm về, chờ tiếng xe đạp kêu và mẹ cười át cả màn đêm. Ngày đó con đã nghĩ: Chỉ cần thấy mẹ cười, điều gì con cũng cố làm được.

Cúc Hà

Ý kiến bạn đọc