(VnMedia) - Một sớm hạ đạp xe trên đường quốc lộ, thoảng theo hơi gió ngược thổi tung làn tóc xõa thoáng mùi hương hoa dịu nhẹ như mơn man. Lên một quãng ta bắt gặp cả một ruộng sen đang mùa nở rộ trải dài. Hoa sen là một loài hoa thanh khiết, trổ hoa đẹp, tỏa hương thơm từ đầm lầy, ao hồ nông hoặc sâu nước ngập chui lên.
Sen Tây Hồ. |
Dưới nền sắc hồng hoa sen ấy là một màu xanh mướt của những chiếc lá - cái vươn cao xòe ô lá rộng trên thân già có nhiều gai nhỏ, cái non tơ cuộn hờ hững hai chiều như hé mở nhô lên, cái thì nổi dập dềnh ngay trên mặt nước. Màu xanh rất xanh ấy cứ như có một lớp nhung trắng phủ trên bề mặt, dưới nắng sớm cứ lấp loáng mơ màng. Những sen hồng, sen trắng - bông nở như phô hết cánh to cánh nhỏ, phơi hết đài hết nhị, bông chúm chím e ấp cánh lá mịn màng.
Những nụ sen cái nhỏ thì xanh, cái lớn thì hồng hào trắng trẻo. Rồi những đài sen đang rã cánh sen, rã nhị sen, nhỏ nhoi trong rậm rạp lá, nhẹ nhàng như tia nắng sớm, lấm tấm đốm nâu của hạt. Lấp ló trong những ô lá là búp sen, gương sen nây nẩy hạt tròn, là nụ sen, hoa sen bông cao bông thấp vươn lên khỏi mặt nước trên những cuống dài mảnh mai. Phơi phang trong nắng hè, sen toát lên vẻ đẹp thanh thoát mà mộc mạc, kiêu sa mà giản dị. Đã từ ngàn năm nay, cùng cây cỏ thiên nhiên Á châu, sen chiếm giữ một vị trí cổ xưa trong tâm linh, trong nền văn hóa của Phật giáo và đặc biệt là trong văn hóa Việt.
Nhớ sen của mùa hạ năm ấy. Sen của mùa có tiếng cười thơm mùi đồng ruộng. Sen của mùa có cái nắng hanh hao, có bước chân xoắn xuýt của đôi trẻ...
...Về quê, đứa trẻ thành thị cười nhiều, nói nhiều và đòi hỏi nhiều.
Ngày nào đứa trẻ ấy cũng í ới bắt đứa trẻ thôn quê dẫn đi thăm chỗ này, ghé chỗ kia. Và nó thường thiết tha dừng lại bên một hồ sen cạnh trường cấp một. Đứa trẻ thành thị sẽ đòi bằng được một lá sen xanh mướt để làm chiếc ô che đầu, rồi nó sẽ kể lại rành rọt từng câu chuyện đã đi qua biết bao mùa sen, khi nó và lũ trẻ trong làng chưa giáp mặt con chữ. Đứa trẻ thôn quê sẽ ngạc nhiên nhìn từng mảng màu ấu thơ của mình và bè bạn hiện ra, nhảy nhót trên từng lá sen, nụ sen, đài sen...
Thu hoạch sen. |
Hồ sen là một vùng trũng rộng, mùa hạ, nước ven ao chỉ xăm xắp ống chân. Chỉ mùa hạ, nơi đây mới có sắc hồng, sắc trắng của sen đua nhau khoe áo. Chỉ mùa hạ, lũ trẻ con trong làng mới xúm xít ven bờ, rướn đôi tay đen nhẻm ra hái gương sen. Rồi chúng sẽ quẳng cặp sách vào một gốc cây cổ thụ gần đấy, nằm ngửa nhìn lên những tàn cây đang lùa vài tia nắng mỏng, tay bóc bóc hạt sen, còn miệng thì nhóp nha nhóp nhép. Lũ trẻ gái sẽ hít hà hương sen thanh mát và tung tẩy, cười tươi rói với vài nụ sen còi mọc lác đác ven bờ mà bọn con trai vừa thương tình hái giúp.
Nếu muốn có một đóa sen to và tràn đầy sức sống, bọn con gái sẽ đợi đến chiều, khi vài chiếc thuyền thúng của người lớn chầm chậm trôi ra giữa hồ, mang về vô vàn gương sen. Họ rất sẵn lòng quơ tay hái cho lũ trẻ vài đóa sen đang nở.
Mùa sen nọ, có một đứa trẻ trong đám lít nhít ở làng đi xa. Chúng chia tay nhau bằng một mâm cỗ hạt sen và cả giấc mơ về chốn thị thành, nơi đứa trẻ ấy sẽ đến. Chúng giả giọng thủ đô ngô nghê để chọc bạn mình cười, dù trong đám ấy chẳng có đứa nào biết giọng người thủ đô tròn, ngọt ra sao. Qua không biết bao nhiêu mùa sen nở, đứa trẻ đi xa kia trở về, đúng mùa hạ nắng gao gắt. Mới hay, lũ trẻ gái đã theo chồng gần hết. Lũ trẻ trai phiêu bạt tứ xứ, tìm đất kiếm cơm, lập nghiệp.
Sáng mùa hạ ấy, đứa trẻ thành thị lên xe, ngóng mãi vẫn không thấy bạn mình đến, thầm trách. Đâu hay đứa trẻ thôn quê đang ôm một đóa sen hồng, chạy bỏng chân trên đường làng mà vẫn lỡ một cuộc tiễn đưa...
Thanh Nga
Ý kiến bạn đọc