Vừa mở cửa tủ, vợ giật mình đánh thót: Chồng đang đứng sừng sững trong tủ. Trên ngực còn dán tờ giấy vẽ hoa lá cành: “Tặng em món quà 75kg, hàng Au 100%, thiết kế độc quyền và khuyến mãi thêm trái tim tươi sống”.
Năm đầu tiên hôn nhân, chồng đi công tác xa đúng dịp 20/10. Vợ chán, mặt buồn như đưa đám. Vợ cả ngày ngồi trên cơ quan thẫn thẫn thờ thờ, nhìn các chị em ríu rít bàn luận tối nay đi đâu với người yêu, có kế hoạch gì với chồng mà nẫu cả ruột. Đấy, lại được đức lang quân quý hóa của vợ nữa, cả ngày chả thấy nhắn tin, chúc tụng gì cả. Buồn ơi là sầu!
Hết giờ làm, sức chịu đựng của vợ cũng đến giới hạn. Vợ gọi cho chồng gào lên: “Anh biết hôm nay là ngày gì không? Người ta thì chồng, người yêu đến đưa đón đi chơi hết rồi. Còn mỗi vợ anh lủi thủi ra về một mình đây này, đến cái tin nhắn còm cũng chả nhận được!”.
“Quà cho em anh đã chuẩn bị đâu vào đấy rồi, để trong tủ ấy. Em về mở ra là thấy liền!” - đáp lại thái độ nộ khí xung thiên của vợ, chồng cười hỉ hả.
Vợ tin được mới là lạ! Ông chồng mọi năm toàn để vợ phải đòi quà, năm nay lại còn chuẩn bị quà trước thì đúng là chuyện lạ đó đây! Vợ hậm hực cúp máy, trên đường về vào siêu thị mua một đống đồ ăn vặt và mấy đĩa phim về “tự sướng”. Thế là cũng qua một buổi tối 20/10, quên béng luôn món quà chồng dặn mở ra xem.
Tối muộn, vợ vào tủ lấy quần áo đi tắm. Vừa mở cửa tủ, vợ giật mình đánh thót: Chồng đang đứng sừng sững trong tủ. Trên ngực còn dán tờ giấy vẽ hoa lá cành: “Tặng em món quà 75kg, hàng Au 100%, thiết kế độc quyền và khuyến mãi thêm trái tim tươi sống”.
Chồng nhìn vợ nở nụ cười méo mó: “Em làm gì mà giờ này mới mở tủ, báo hại anh đứng tê cứng chân rồi đây này!”.
Ôi trời, hóa ra đồng chí chồng đã đi công tác về từ chiều, định bụng cho vợ một phen bất ngờ. Nhưng ai dè vợ chả thèm tin lời chồng nói, để chồng làm “hòn vọng thê” trong tủ 4 tiếng liền. Vợ vừa buồn cười, vừa xúc động, ôm chặt lấy chồng thủ thỉ : “Đáng đời, ai bảo thích chơi trò trốn tìm!”.
Ảnh minh họa. |
Mà lần này chồng cũng chẳng rào trước đón sau: “Vợ thích quà gì để chồng mua?”. Chồng âm thầm đi mua khiến vợ vừa sửng sốt, vừa cảm động rớt nước mắt. Nhìn chồng bê hộp quà nặng vào nhà, vợ ngỡ chồng là một trang anh hùng hảo hán cơ!
Vợ hồi hộp mở ra: vài hộp sữa, vài gói bỉm. “Rắc! Rắc” - giấc mộng về những món quà đẹp đẽ của vợ nứt vỡ tan tành.
“Đây là quà anh tặng em ngày 20/10 à?” - vợ cố vớt vát hỏi chồng nhưng không giấu được sự hụt hẫng, buồn bã vô bờ. Vợ chỉ hy vọng chồng nhầm lẫn.
“Những năm trước, cứ đến gần ngày này em thích gì thì thường rất chăm chỉ nhắc đến món đó, ‘đánh động’ cho anh biết. Năm nay, anh thấy em suốt ngày nhắc tới mua sữa, mua bỉm loại nào cho con sắp chào đời nên anh đoán chắc hẳn em thích chúng lắm. Thế là anh mua luôn mấy loại, cho em tha hồ lựa chọn đấy! Em xem, có thích không?” - chồng hồn nhiên trả lời. Vợ chỉ đành than thầm: “Chồng ơi là chồng!”.
Rút kinh nghiệm nhiều lần cả từ hồi yêu nhau, chồng mua quà mà chẳng bao giờ trúng ý vợ, năm đó, vợ quyết định tự túc. Vợ ra shop thời trang yêu thích lựa một bộ váy mẫu mới nhất của mùa này.
Vợ mặc luôn, lượn lờ trước mặt chồng, mỉm cười ngọt ngào: “Mai là 20/10, em đã chọn giùm anh quà cho em rồi, để anh đỡ mất công suy nghĩ. Em cũng mua luôn rồi, để anh đỡ tốn công đi mua. Đây này, đẹp không anh?”.
“Đẹp quá! Em mặc tôn dáng lắm! Cũng tiện thật, vậy là giờ anh chỉ cần trả tiền lại cho em thôi phải không?” - Chồng khen khiến vợ sướng âm ỉ.
“Đúng rồi! Chồng em hiểu vấn đề nhanh quá!” - Vợ reo lên.
“Ừ, vậy em cho anh vay tiền nhé, chứ anh có bao nhiêu 'cống nộp' hết cho em rồi! Khi nào có anh trả!” - Chồng nhún vai vẻ vô tội thủng thẳng đáp.
Nụ cười lập tức tắt ngúm trên môi vợ.
Năm bé Cua được 5 tuổi. Ngày 20/10 chồng tan làm về, vừa vào nhà đã hí hửng thông báo: “Tối nay cả nhà mình đi ăn tiệm nhé!”.
“Nhân vụ gì thế anh?” - Vợ vui thầm nhưng vẫn giả ngây giả ngô hỏi chồng.
“Nhân ngày 20/10 - ngày phụ nữ Việt Nam mà. Bố và bé Cua sẽ đãi tiệc mừng người phụ nữ duy nhất trong nhà là mẹ!” - chồng hùng hồn nói.
“Hoan hô bố!” - bé Cua vỗ tay hào hứng.
Vợ vui như Tết, bỗng dưng thấy yêu chồng kinh khủng. Hôn “chụt” một cái rõ kêu vào má chồng, vợ chạy vù vào phòng trang điểm, thay quần áo. Vợ váy áo xúng xính, trang điểm kĩ càng xong, chồng dắt xe ra ngoài, nhà mình định bụng thẳng tiến đến nhà hàng mà vợ yêu thích từ thuở còn yêu nhau.
Nhưng vợ vừa yên vị trên xe thì chồng vỗ đầu đánh “bụp” một cái, ra vẻ nhớ ra điều gì quan trọng lắm: “Em mang tiền đi nhé! Anh hết tiền rồi!”.
“Đùng đùng, đoàng đoàng!” - vợ nghe như sét đánh ngang tai. Bao nhiêu hứng khởi bỗng chốc bị quét sạch bong. Vợ nghiêm mặt, lạnh lùng ra lệnh: “Chuyển địa điểm! Đi siêu thị!”.
“Ơ, sao lại thế em? Siêu thị có nhà hàng à?” - Chồng mịt mờ ướm hỏi.
“Không! Đi mua đồ về tự nấu! Đi ăn nhà hàng đắt lắm!” - Vợ gằn từng tiếng.
Một năm nào đó khác trong cuộc hôn nhân của vợ chồng mình mà vợ chẳng nhớ rõ nữa, ngày 20/10 lại đến. Sáng hôm 19/10, trước khi đến công ty, chồng dặn vợ: “Chiều tan làm về em mua giúp anh 4 cái khăn lụa nhé!”.
“Để làm gì hả anh?” - Vợ tò mò thắc mắc.
“Để mai anh mang tặng nhân viên nữ trong phòng nhân ngày 20/10” - Chồng trả lời điềm nhiên.
“Vậy anh tặng em quà gì thế?” - Vợ hỏi đầy mong chờ. Đồng nghiệp nữ còn có quà, vợ chắc hẳn phải có phần “ngon” hơn.
“Em thích thì mua dư thêm một cái khăn đi. Anh tặng em!” - Chồng nói xong thì đủng đỉnh dong xe ra phóng vút đi làm.
Thế đấy, độ lãng mạn và sự đầu tư của chồng cứ giảm dần, giảm dần qua năm tháng. Cứ cái đà này thì đến một lúc nào đó, chồng sẽ hỏi vợ: “Ngày 20/10 là ngày gì hả em?” cũng nên…
Ý kiến bạn đọc