Đàn ông quanh tôi

07:57, 11/03/2015
|

Chiều qua, bất ngờ nhận ra tôi bắt đầu nhìn những người đàn ông quanh tôi. Lâu rồi mới lại nhìn họ, như kiểu một người đàn bà nhìn những người đàn ông…

 

  Ảnh minh họa


Lâu rồi chợt nhận ra, tôi lướt qua mọi gương mặt đàn ông như lướt qua những phản chiếu từ cái ấm inox. Ai cũng giống nhau, lồi lõm, nhạt nhoà, mờ nhạt và hời hợt… Lâu rồi không nhìn sâu vào mắt một ai đó, nhìn thẳng vào cái sống mũi và điểm mù giữa hai mắt… Không nhìn vào tay ai đó, cổ ai đó… mông ai đó, chân ai đó (Tôi luôn bị đàn ông hấp dẫn bởi những sải chân).

 

Đầu tiên là vào lúc 2 giờ 40 phút. Trong phòng khám chờ kết quả thử máu… Tôi ngồi một mình cho đến khi một người đàn ông bước vào. Tôi bắt đầu nhìn hắn vô thức cho đến khi nhận ra tôi bắt đầu nhìn hắn từng chi tiết, cổ hắn, cái áo len hắn mặc, quần bò jean có những vệt mài cố ý đều đặn… Da mặt tái, mắt hơi lồi… Tóc đen kịt… Trông hắn như tay xã hội đen buồn rầu. Chắc chắn hắn ta bị bệnh gì đó về nội tiết, cũng giống như tôi. Tôi gần như có một cảm giác kết nối với hắn, muốn mở mồm hỏi xem hắn bị bệnh gì, chữa sao rồi… Có mệt mỏi không? Có những cảm giác giống tôi không… Không khí trở nên đông đặc lại… Tôi chuyển ghế ra ngồi cạnh hắn, nhìn sang bìa quyển sổ khám bệnh… Tôi đọc tên hắn, sau đó tôi không nhìn hắn nữa. Tôi ngồi nhắm mắt nghe Bằng Kiều.

 

3 giờ 30 phút tôi đi theo một người đàn ông đi xe Wave cũ qua mấy con phố. Từ ống quần thò ra cái cẳng chân khô nứt. Da căng nẻ trắng bóc… cẳng chân cắm vào đôi giày đen thò ra từ cổ giày một chiếc tất màu nâu nhạt đã dão toè cả cổ… Đôi tất buồn rầu, cũ kỹ, rệu rã… Nó làm tôi cảm thấy muốn mua cho ông ta một đôi tất mới… Muốn biết ở nhà, phía sau lưng ông ta người phụ nữ của ông có bao giờ giúp ông gấp quần áo sau khi giặt. Nếu có, liệu bà có nhận ra đôi tất của chồng đã dão ngoác, đã cần thay một đôi tất mới?

 

4 giờ 15 phút, tôi đi xem phim một mình, và tôi nhìn những người đàn ông ngồi trên những chiếc ghế sofa đỏ quanh tôi. Họ đều đang quanh quẩn bên một ai đó… đều có cái vẻ trìu mến khi nắm tay cô gái ngồi bên cạnh tôi. Họ lăng xăng mua bỏng ngô, Pepsi sủi bọt… Họ nghiêng đầu nhìn vào gương mặt cô bạn gái… Họ siết nhẹ vòng tay đang vòng qua người cô… Tự nhiên nhớ chuyện bạn kể, cô gái áo đỏ và chồng của người bạn đang mang bầu sáu tháng nằm nhà… cũng vòng tay siết chặt như vậy ở sảnh chờ rạp chiếu. Tôi tự hỏi giờ chồng tôi đang làm gì?

 

4 giờ 30 phút: Thang máy đi lên, tôi đứng cạnh người đàn ông to kệch toạc. Áo khoác kẻ xanh lá đậm sờn mép… Tay ôm một bó poster nhiều màu. Tôi ngửng lên cười với ông. Tay khẽ chạm vào tờ poster. Tôi cảm thấy cái chất giấy trơn nhẵn, mát lạnh… Tôi muốn nói điều gì đó tự nhiên ví như: Những chiếc poster này đẹp quá, cho cháu một chiếc treo ở nhà nhé!!!

 

Nhưng thay vì đó, tôi lại có cái cảm giác gần gũi với người đàn ông vừa đi ngoài gió lạnh này về. Gần gũi giống như đang đứng cạnh bố tôi, bố đưa tôi đi chơi siêu thị và mua cho tôi những poster nhạc rock!!! Ví dụ như thế!!!

 

7 giờ 10 phút: Trời tối sập, ở ngã tư, có người đàn ông quay sang cười với tôi. Hắn đội mũ bảo hiểm trùm cả mặt, đôi mắt rất hiền và tươi vui… Hắn cười với tôi vì tôi tắt máy xe trước đèn đỏ cả chục giây, sau đó xe tôi từ từ chạy về phía trước… Tôi luôn làm thế, tắt máy từ xa và để xe chạy đến đèn đỏ… Hắn cũng làm như thế… và khi chúng tôi dừng lại cạnh nhau trước vạch trắng, hắn quay sang cười với tôi. Tôi nhìn tuột qua mắt hắn, xuống tay… dừng lại ở cái nhẫn cưới màu vàng bạc và khi tôi ngửng lên thì đèn đã xanh… Tôi chạy xe lên trước hắn và lượn lách vào dòng người náo nhiệt một tối giữa tuần…

 

8 giờ 30 phút: Tôi nhấn nút send email gửi cho một người bạn mới quen. Tôi thiết lập một thói quen đều đặn viết cho hắn những thứ nhỏ nhặt về cuộc sống của mình. Dường như chỉ là để cảm thấy mình có thể nói chuyện với ai đó, thấy mình là phụ nữ. Tìm kiếm sự khác biệt về giới… và để có những email cần xoá đi trong inbox.

 

11 giờ 45 phút: Tôi tắt điện nằm trong bóng tối, tự thấy ngạc nhiên với chính mình khi mà đã quá lâu rồi tôi không còn nhìn những người đàn ông quanh mình. Tôi nhìn sang bên cạnh, người đàn ông nằm bên cạnh là người duy nhất tôi thực sự nhìn ngắm vậy mà tôi lại thực sự không nhìn thấy anh. Tôi chỉ nhìn thấy một hình ảnh 3D do chính mình tạo ra để cảm thấy yên tâm và ấm áp, để cảm thấy an toàn và bình yên để biện minh cho sự thiếu thốn thời gian giữa chúng tôi khi mà công việc và con cái làm đảo lộn thế giới của hai người.


Đã lâu rồi, tôi quên mất sống với giới tính của mình, một phụ nữ. Mà sống bằng giới tính của một người mẹ. Tôi cũng quên mất cách nhìn những người đàn ông quanh mình…

 

Và bây giờ, tôi phải bắt đầu nhìn họ từ đâu? Bạn bảo: Thích nhìn từ đâu thì nhìn thôi em ạ! Tôi cười, thấy ấm áp gì đâu…


(theo SGTT)

Ý kiến bạn đọc