Vợ đạp chết chồng vì nghi lấy 10.000 đồng mua rượu

14:19, 12/11/2015
|

Vợ đạp chồng chết, người vợ đi tù, hai con trẻ bơ vơ và hai bà mẹ đã ở tuổi “gần đất xa trời” không có người chăm sóc. Đó là kết cục đau đớn của Lê Thị Thủy (40 tuổi, ngụ xã Sơn Giang, huyện Hương Sơn, Hà Tĩnh), người vừa bị TAND tỉnh Hà Tĩnh tuyên phạt 7 năm 6 tháng tù về tội “giết người”.

Bị cáo Lê Thị Thủy trước vành móng ngựa. -Ảnh: Thanh niên Bị cáo Lê Thị Thủy trước vành móng ngựa. -Ảnh: Nguyên Dũng

 Bi kịch hơn, bị hại trong vụ án lại chính là chồng Thủy, người chồng bị teo chân không thể lao động được nhưng lại nghiện rượu.

Ba cú đạp “định mệnh”
 
Theo cáo trạng, Thủy và chồng là ông Võ Hồng Sơn (41 tuổi) có với nhau 2 con trai nhưng cuộc sống thường phát sinh mâu thuẫn, chửi bới, đánh đập nhau. Nguyên nhân là vì ông Sơn bị bệnh teo chân hơn 10 năm nay, không lao động được, một mình Thủy bươn chải nắng mưa nuôi cả gia đình. Đã vậy, ông Sơn còn nghiện rượu và thường lấy tiền, gạo của gia đình đem đổi rượu uống.
 
Khoảng 11 giờ ngày 1/7, sau khi đi bốc vác thuê được 20.000 đồng trở về nhà, Thủy bỏ tiền vào túi áo treo ở phòng khách. Đến khoảng 15 giờ cùng ngày, trước lúc đi bốc vác thuê buổi chiều, Thủy phát hiện bị mất 10.000 đồng nên đã nghi chồng lấy đi mua rượu uống.
 
Sau 3 lần gặng hỏi chồng: “Anh có lấy 10.000 đồng của em hay không?”; “Anh có lấy không, đưa nhanh đây để em đi làm kẻo muộn?”; “Anh lấy thì đưa lại đây, để em trả nợ?”, nhưng ông Sơn đều một mực từ chối, trả lời: “Tao không lấy”.
 
Trong lúc tức giận, Thủy cầm cổ áo chồng kéo đến trước cửa phòng ngủ. Nhưng do bị teo chân, lại có bệnh u đại tràng, sức khỏe yếu nên ông Sơn bị ngã xuống nền nhà. Lúc này, Thủy tiếp tục hỏi thêm 2 lần nữa nhưng ông Sơn đều trả lời: “Tao không lấy, có đạp đến chết tao cũng không lấy”.
 
Vì không kiềm chế, Thủy đã dùng chân đạp mạnh vào bụng chồng, đạp vào cổ và mặt chồng.
 
Phải đến khi cháu Võ Minh Hiếu (14 tuổi, con trai đầu của vợ chồng Thủy) chứng kiến vụ việc nói: “Mẹ đừng đánh bố nữa. Đi làm đi”, thì Thủy mới rời nhà, đi bốc vác thuê. Sau đó, Hiếu bồng bố lên giường, chăm sóc nhưng ông Sơn vẫn kêu đau. Đến chiều, Thủy về đến nhà thì vẫn nghe tiếng chồng rên rỉ. Khi các con đã ngủ, Thủy đi phòng vào hỏi chồng: “Anh có ăn cháo để em nấu”, ông Sơn trả lời: “Lúc nào đói tau gọi” và Thủy vào phòng ngủ với các con.
 
Đến rạng sáng 2.7, không thấy chồng kêu la nữa, Thủy vào phòng thì phát hiện ông Sơn đã tử vong nên đã gọi người thân tổ chức mai táng cho chồng. Trong lúc khâm liệm thi thể, người dân địa phương đã phát hiện những dấu vết bất thường trên cơ thể nạn nhân nên trình báo cho cơ quan chức năng.
Tại bản giám định pháp y số 94/PC54 ngày 10.7 của Phòng kỹ thuật hình sự Công an tỉnh Hà Tĩnh cho thấy, trên cơ thể ông Sơn có một số vết xây xát vùng da; bầm tụ máu; môi dưới bên phải bị bầm dập; tụ máu dưới da vùng cổ; tụ máu khí quản, vỡ u đại tràng là do tác động của ngoại lực gây nên. Tiếp đó, CSĐT Công an tỉnh Hà Tĩnh đã ra quyết định khởi tố vụ án, khởi tố bị can, ra lệnh cấm đi khỏi nơi cư trú đối với Thủy để điều tra về hành vi “giết người”.
 
Hối hận…
 
Ngày 10/11, đứng trước vành móng ngựa của phiên tòa sơ thẩm, chủ tọa răn giọng: “Bị cáo hỏi chồng không được thì phải có biện pháp khác chứ, sai lại dùng bạo lực, đưa chân đạp vào bụng, vào cổ, vào mặt chồng như vậy? Lúc hành động thế, bị cáo có nghĩ đến hậu quả là chồng mình đang bị teo chân, có bệnh ung thư đại tràng và có nghĩ đến 2 đứa con thơ sau này sẽ ra sao khi mẹ là kẻ giết người, đau đớn hơn nữa nạn nhân lại chính là cha mình? Hành vi của bị cáo đã đẩy cả gia đình vào tấn bi kịch”.
 
Bị cáo nói lý nhí không nên lời và liên tục đưa tay quệt 2 dòng nước mắt đang chảy ràn rụa trên gương mặt khắc khổ, hốc hác.
 
Ở hàng ghế phía bên dưới, chỉ có người làm chứng và người anh họ là đại diện cho ông Sơn. Ngoài ra họ hàng bên nội chỉ có người mẹ chồng đã ngoài 80 tuổi, còn bên ngoại chỉ duy nhất là người mẹ ruột của bị cáo đã ngoài 70 tuổi.
 
Nghĩ tới những ngày tháng lao tù phía trước, bị cáo thối hận, nấc nghẹn: “Giờ nghĩ tới 2 đứa con thơ, bị cáo thấy mình có tội vô cùng, ngồi tù bị cáo giờ biết gửi các con cho ai?”
 
Có lẽ hiếm có phiên tòa nào mà những giọt nước mắt xót xa, sự thương cảm, sẽ chia dành cho cả bị cáo lẫn 2 đứa con thơ của bị cáo lại nhiều như vậy. Ai cũng xót xa cho một gia đình đã nghèo đói lại còn lâm cảnh bi kịch vì hành động nóng giận tức thời, thiếu kiềm chế của bị cáo, một người vợ!
 
 

 


Ý kiến bạn đọc