Mặc dù đã mất đi đôi bàn tay, cậu học trò Võ Văn Kiệt (hiện đang học lớp 9T2, Trường THCS Nguyễn Trãi, thị xã Ngã Bảy, tỉnh Hậu Giang) đã nỗ lực tập viết, vẽ bằng chân. Không những vậy, em đã kiên trì tập gõ và sử dụng máy vi tính một cách thành thạo bằng đôi bàn chân. Mới đây, Kiệt đã thi đậu và được cấp chứng chỉ B tin học. Đồng thời, em là gương mặt tiêu biểu trong đoàn trẻ em có hoàn cảnh đặc biệt khó khăn tỉnh Hậu Giang ra Hà Nội gặp Chủ tịch nước Trương Tấn Sang nhân ngày Quốc tế thiếu nhi 2012.
Tai nạn bất ngờ
Chị Trần Cẩm Thúy (mẹ đẻ Kiệt) kể lại, gia đình chị quê huyện Kế Sách (Sóc Trăng), được người bà con giúp đỡ vợ chồng chị về thị xã Ngã Bảy phụ bán vật liệu xây dựng.
Năm đó, Kiệt cũng vừa hoàn thành chương trình tiểu học, với thành tích là học sinh giỏi 5 năm liền. Khi về thị xã Ngã Bảy, Kiệt được vào học tại Trường THCS Nguyễn Trãi. Phát huy thành tích học tập của mình, 2 năm liền Kiệt đạt danh hiệu học sinh giỏi của trường.
Một điều không may mắn với em, vào một ngày đầu tháng 8/2009, trong lúc Kiệt đang dùng chổi nhôm quét mạng nhện ngoài ban công. Bất ngờ, luồng điện từ đường dây điện trung thế gần đó xẹt ngang trúng vào cây chổi, khiến Kiệt bất tỉnh. Mọi người chạy ra ban công, thì phát hiện Kiệt bị cháy xém liền đưa vào bệnh viện cấp cứu. Nhưng do vết thương quá nặng, sau đó Kiệt đã được chuyển lên BV Nhi Đồng 1 TP Hồ Chí Minh điều trị.
“Khi đó, bác sĩ bảo muốn giữ mạng sống cho con thì phải cưa 2 bàn tay, vì vết bỏng quá nặng đã làm hoại tử đôi tay. Dù đau lòng, nhưng tôi cũng cố kìm nén khi chứng kiến con mình nằm trong phòng mổ”, chị Thúy nghẹn nghào kể lại.
Trở về với đôi cánh tay không lành lặn sau 2 tháng nằm viện, Kiệt đã suy sụp hoàn toàn. Nhiều lúc, Kiệt bị mê sảng, cơn đau hành hạ làm em từ một cậu bé nhanh nhẹn, hoạt bát trở nên ít nói, hay trầm tư. Nhưng bằng nghị lực và sự động viên của người thân, thầy cô, Kiệt đã “đứng dậy”, khắc phục những khó khăn của mình để không trở thành gánh nặng cho mọi người.
Không “đầu hàng” số phận
Nhờ sự dìu dắt của người chị, Kiệt dần dần tập viết bằng chân. Hằng ngày, chị của Kiệt kèm em mình viết từng chữ cái bằng chân. Sau đó, dùng bảng tập đồ để Kiệt đồ lại từng chữ như học sinh lớp 1. Chị Thúy nhớ lại: “Thấy con viết bằng chân khó quá, phải dùng các ngón chân kẹp cây viết ở giữa, nhiều lúc các ngón chân cứng đơ, tôi bảo con thôi đừng học nữa nhưng nó vẫn cương quyết tập viết cho bằng được”.
Biết con mê môn tin học, nên ba mẹ Kiệt đã đầu tư cho con mình một chiếc máy tính xách tay. Khi đó, thầy Huỳnh Diệu Sanh (giáo viên dạy môn tin học Trường THCS Nguyễn Trãi) biết chuyện của Kiệt, đã dành thời gian rảnh sang nhà hướng dẫn em. Hơn 1 năm cố gắng, Kiệt đã điều khiển con chuột bằng chân, gõ bàn phím bằng hai cánh tay cụt và sử dụng thành thạo cả máy tính để bàn lẫn máy tính xách tay.
Nhờ sự hướng dẫn nhiệt tình của thầy giáo, sự cố gắng không mệt mỏi của Kiệt, em đã thi đậu chứng chỉ tin học trình độ A, rồi trình độ B của Trung tâm Ngoại ngữ - Tin học tỉnh Hậu Giang.
Niềm tin đã trở lại, Kiệt quyết định trở lại mái trường sau hơn 2 năm tạm ngưng việc học. Năm học 2011-2012, Kiệt vào học lớp 8 tại Trường THCS Nguyễn Trãi. Ngày đầu đến lớp, thấy Kiệt viết bằng chân, các bạn xung quanh ai cũng nhìm xem với ánh mắt hiếu kỳ. Khi biết được hoàn cảnh và ý chí vượt khó của Kiệt, ai cũng trầm trồ khen ngợi.
Thầy Nguyễn Văn Hóa, Hiệu trưởng Trường THCS Nguyễn Trãi tự hào khi kể về cậu học trò: “Tuy mất đi đôi tay nhưng Kiệt đã phấn đấu trở thành học sinh giỏi. Bạn bè, thầy cô trong lớp đều giúp đỡ em ấy”. Và bây giờ, Kiệt trở thành tấm gương sáng hiếu học để các bạn cùng trường noi theo.
Với những “kỳ tích” đó, Kiệt đã được chọn tham gia vào đoàn trẻ em có hoàn cảnh đặc biệt khó khăn của tỉnh Hậu Giang ra Hà Nội gặp Chủ tịch nước Trương Tấn Sang nhân ngày Quốc tế thiếu nhi vừa qua. Kiệt đã dùng chân vẽ một bức tranh đồng quê tặng Chủ tịch nước và một bức tranh về trường lớp tặng nguyên Phó Chủ tịch nước Nguyễn Thị Bình.
Khi được hỏi về ước mơ sau này, Kiệt bày tỏ em mong muốn trở thành một giáo viên dạy tin học để truyền đạt những kiến thức mà mình có cho thế hệ mai sau. Cô Nguyễn Thị Mai Duyên, giáo viên chủ nhiệm lớp 9T2 chia sẻ: “Dù phải học chung với các bạn nhỏ tuổi hơn mình nhưng Kiệt không tự ti hay mặc cảm và luôn hòa đồng với mọi người. Các thầy, cô ở trường, dù khó hay dễ tính đều rất thương yêu Kiệt, không chỉ vì hoàn cảnh của em, mà còn do em là một người biết vươn lên, không đầu hàng số phận”.
Ý kiến bạn đọc