Do ghen tuông và tức giận khi thấy người yêu dùng ma tuý, hắn “dạy dỗ” cô gái bằng trận đòn chí mạng.
Ngày Nguyễn Xuân Khánh bị bắt, mẹ hắn khóc hết nước mắt. Nhớ ngày nào, nhìn đứa con từng sa ngã, từ bỏ được bóng tối để làm lại cuộc đời, trở thành một người tử tế, bà đặt biết bao hy vọng.
Thế nhưng, cách đây chừng một năm, hắn đã gây ra một tội lỗi kinh hoàng, khi ra tay đánh đập chính người yêu của mình, cho đến khi cô gái trẻ trút hơi thở cuối cùng.
Đánh người yêu đến chết
Nhiều người nói rằng, hàng loạt những sai lầm mà Khánh mắc phải trong đời, không thể không có trách nhiệm của các bậc phụ huynh. Ngay từ lúc nhỏ, Khánh đã được cha mẹ chiều chuộng, nâng niu. Lớn lên một chút, hắn bắt đầu thích chơi hơn thích học và nhanh chóng bị bạn bè lôi kéo vào các tệ nạn.
Mười bốn buổi, để bạn bè khỏi chê là “gà”, suốt ngày bám váy mẹ, hắn cố gắng tìm mọi cách để chứng tỏ mình, để mọi người xung quanh nhìn mình với con mắt khác. Thấy bạn bè uống rượu, hắn cũng uống. Thấy bạn bè hút thuốc, để nâng cao sĩ diện, hắn cũng học theo.
Mỗi lần hút như vậy, hắn lại có cảm giác đê mê, thích thú. Chính hắn không thể ngờ rằng, thứ mà hắn đang hút không phải là thuốc lá bình thường mà là thuốc phiện.
Cha mẹ Khánh ham lo làm ăn, nên cũng không để y nhiều đến con. Vả lại, ông bà vẫn hoàn toàn tin tưởng vào cậu quý tử, tuổi còn nhỏ, chưa biết gì để phải lo lắng.
Để có tiền mua thuốc phiện, thỏa cơn nghiện, mỗi ngày, hắn lại “chôm” của mẹ một ít tiền. Do gia đình làm ăn buôn bán, vốn ra vốn vào không phải là nhỏ nên mất vài ba chục ngàn mỗi ngày cũng chẳng khiến bố mẹ Khánh mảy may nghi ngờ.
Tuy nhiên, cái bọc lâu ngày cũng lòi ra. Hàng ngày, thấy Khánh “đù đờ”, lại thường xuyên có biểu hiện khác thường, bố mẹ Khánh bắt đầu lo lắng. Ban đầu, ngỡ con bị bệnh, ông bà dắt con đi khám, mới ngã ngửa khi nghe bác sĩ tuyên bố như sét đánh ngang tai: “Khánh bị nghiện”. Lúc đó, hắn chỉ mới bước sang tuổi 15.
Kỳ lạ là sau 2 năm ở trong trại cai nghiện, Khánh đã trưởng thành lên rất nhiều, hiểu rõ hơn về giá trị của cuộc sống. Từ ngày trở về nhà, Khánh tu chí làm ăn, giúp bố mẹ rất nhiều việc trong buôn bán. Cuộc sống cứ thế trôi qua, cho đến khi hắn gặp được Trâm Thanh.
Thanh là cô gái xinh đẹp, làm tiếp thị, hơn Khánh 6 tuổi (Khánh 22 nhưng Thanh đã 28 tuổi). Khánh đã phải lòng Thanh ngày từ cái nhìn đầu tiên. Tìm mọi cách để tiếp cận, tán tỉnh Than nhưng cô chỉ xem hắn như chị em. Nhưng sau đó, trước tình cảm chân thành của hắn, cô đã động lòng và chấp nhận lời yêu.
Đêm 16/2/2011, cả hai thuê phòng tại một khách sạn trên đường Gò Dầu để nghỉ. Chiều hôm sau, Thanh ghé về nhà mình ( cũng ở Gò Dầu, quận Tân Phú) để thăm mẹ. Đến 21h, cô quay lại khách sạn để gặp người yêu.
Khoảng thời gian Thanh ra ngoài, Khánh đã tìm mọi cách liên lạc nhưng Thanh lại khóa máy điện thoại. Gọi không được, trong đầu hắn nghĩ ra đủ thứ lý do. Hắn cho rằng, người yêu đang hẹn hò với người đàn ông khác. Cơn ghen ngấm ngầm, rồi bùng lên thành ngọn lửa, đốt cháy mọi sự bình tĩnh, cũng như lý trí của hắn.
Lúc Thanh trở lại khách sạn, hắn la mắng, tra hỏi. Cô cố gắng phân bua là chỉ về thăm mẹ nhưng Khánh vẫn không tin và luôn mồm cho rằng cô đi với người khác. Trong lúc gây sự, hắn còn đập vỡ chiếc điện thoại của mình.
Thấy vậy, Thanh bỏ về nhà mẹ ruột. Tại đây, cô hẹn với một nhóm bạn trai, rồi bỏ ra 500.000 đồng mua ma túy (đá) để cả hội sử dụng. Đến hơn 1h sáng, Thanh mới quay lại khách sạn gặp Khánh.
Đến lúc này, cơn tức giận trong người Khánh bốc lên ngùn ngụt, không gì có thể ngăn nổi. Hắn trả phòng khách sạn rồi cùng Thanh đi bộ về nhà của cô.
Tại đây, Khánh nhìn thấy nhóm bạn của Thanh, tất cả đều là con trai nên móc dao ra đe dọa. Đồng thời, Khánh liên tiếp tát vào mặt người yêu, yêu cầu phải giải thích mọi chuyện.
Lúc lên lầu, Khánh thấy các dụng cụ để sử dụng “đá” trong phòng Thanh, tra hỏi thì cô thừa nhận mới dùng ma túy. Nghe vậy, Khánh đánh đập cô một cách dã man. Mặc dù, bạn bè của Thanh ra sức can ngăn, nhưng càng can, hắn càng lồng lộn lên như con thú. Đánh chưa đủ, Khánh còn lôi Thanh xuống lầu bóp cổ, đấm đá đến khi cô bất tỉnh.
Sau đó, Khánh bỏ đi nhưng sợ có điều không hay xảy ra với người yêu nên hắn đã quay trở lại. Thấy Thanh nằm sõng xoài trên sàn nhà, hắn vội đưa cô đi cấp cứu nhưng Thanh đã chết trước khi tới bệnh viện.
Lời hối hận muộn màng
Vào sáng 18/4/2012, Khánh được đưa ra xét xử lưu động tại quận Tân Phú. Ngay từ sáng sớm, rất nhiều người dân đã tụ tập ở đây để xem kẻ giết người phải đền tội.
Đứng trước vành móng ngựa, Khánh trả lời các câu hỏi của HĐXX một cách gãy gọn. Nhưng cách trả lời của hắn khiến nhiều người tham dự tỏ bức xúc. Có người lên tiếng bảo “Giết người tình một cách dã man, đến khi ra tòa mà mặt vẫn còn trâng tráo, không có vẻ gì là ăn năn hối hận”.
Khác vẻ mặt lạnh lùng, bình tĩnh bên ngoài, lâu lâu, Khánh lại len lén, đưa ánh mắt ra phía sau để tìm người thân. Nhưng có lẽ vì quá đau khổ, không dám đối diện với mọi người xung quanh nên những người thân của hắn đã không có mặt.
Trong phiên toà hôm đó, có một người phụ nữ ngồi lặng im, không nói năng gì giữa hàng trăm con người. Bà lắng nghe từng lời của HĐXX cũng như của kẻ sát nhân. Lâu lâu, bà lại khe khẽ thở dài.
Mỗi lần nghe Khánh kể lại hành động giết Thanh, người phụ nữ này lại đưa chiếc khăn tay lên thấm những giọt nước mắt. Đó chính là mẹ của người bị hại. Thấy vậy, một người ngồi xung quanh lại vỗ về, động viên bà.
Trong nước mắt, mẹ Thanh chia sẻ “Mọi chuyện đã qua nhưng có lẽ nó sẽ ám ảnh tôi suốt thời gian còn lại”.
Theo tìm hiểu, do quá đau khổ khi phải sống giữa căn nhà nhà, nơi đã cướp đi tính mạng của con gái, mẹ Thanh đã bán nhà, dọn đến nơi khác sống.
Theo những người hàng xóm, mẹ Thanh là người rất tình cảm, gần gũi với những người xung quanh nhưng từ ngày Thanh mất, bà cứ như người mất hồn, như một bóng ma im lặng.
Tranh thủ giờ nghị án, phóng viên đã có vài phút ngắn ngủi để trò chuyện với kẻ sát nhân. Khánh bảo, đến bây giờ, đối với hắn, tất cả mọi thứ đều không còn ý nghĩa. Trong thời gian bị giam, hình bóng của Trâm Thanh lúc nào cũng xuất hiện trước mặt hắn.
Mỗi lần như thế, hắn lại khóc. Hắn đã nghĩ rất nhiều và tự cảm thấy rằng hành động của mình là quá tàn độc. Theo suy nghĩ của hắn, chỉ có mức án tử hình mới thích đáng cho những hành động của mình.
Đến bây giờ, đang ngồi trước vành móng ngựa, Khánh khẳng định mình vẫn rất yêu Thanh. Hắn sẵn sàng từ bỏ tất cả mọi thứ để trở lại thời gian trước khi xảy ra vụ án. Được làm lại, hắn sẽ không bao giờ có những hành động tồi tệ như vậy.
Khánh bảo “Chỉ vì cơn giận tức thời, em đã đánh mất cuộc sống của người yêu cũng như của mình. Em hy vọng rằng những bạn còn trẻ có thể giữ bình tĩnh trong mọi hoàn cảnh để không có hành động sai lầm như em”.
Trở lại phòng xét xử sau giờ nghị án, HĐXX nhận định: Hành động giết người của Khánh là quá dã man cho nên cần thiết phải áp dụng hình phạt tử hình, loại bỏ khỏi xã hội để làm gương cho kẻ khác.
Dường như đã đoán trước được mức án dành cho mình, Khánh tỏ ra bình thản khi đón nhận tin này.
Chỉ muốn khuyên người yêu bỏ ma tuý?
Khi được hỏi, tại sao lại ra tay với người yêu một cách tàn độc như vậy, hắn ngồi lặng yên một lúc rồi nói:
Chỉ bởi không kìm chế được cơn ghen tức. Mặt khác, trước đây, hắn cũng là một kẻ nghiện ngập, cố gắng lắm mới có thể cai nghiện, làm lại cuộc đời. Vì vậy, hơn ai hết, hẳn hiểu rõ dính vào ma túy là như thế nào.
Hắn đã nhiều lần khuyên nhủ người yêu đi cai nghiện. Thanh đã hứa, nhưng cuối cùng vẫn không giữ lời. Lúc lên trên lầu thấy các dụng cụ dùng ma túy, trong lòng hắn như có ngọn lửa bùng lên.
* Tên người bị hại đã được thay đổi
Ý kiến bạn đọc