- Từ 13 - 21/08 tại REI ArtSpace, TP HCM diễn ra triển lãm "Bến quê" của Nguyễn Văn Tùng.
Xem “Bến quê” của Nguyễn Văn Tùng, tự dưng nhớ đến mấy câu trong Truyện Kiều: “Buồn trông cửa bể chiều hôm/ Thuyền ai thấp thoáng cánh buồm xa xa/ Buồn trông ngọn nước mới sa/ Hoa trôi man mác biết là về đâu/ Buồn trông nội cỏ rầu rầu/ Chân mây mặt đất một màu xanh xanh/ Buồn trông gió cuốn mặt duềnh/ Ầm ầm tiếng sóng kêu quanh ghế ngồi”. Cũng là nhìn ra một cửa biển, nhưng có lẽ cảm hứng chủ đạo của Nguyễn Văn Tùng là “vui trông” hơn “buồn trông”, hoặc rất ít khi “buồn trông”. Niềm vui ấy mang tâm trạng của người đi xa trở về, nhìn cái cửa biển nhỏ/bến quê thân thuộc từ thuở ấu thời bằng đôi mắt có chút ngạc nhiên, kiểu của khách du lịch.
Từng kinh qua bút pháp hiện thực, hiện thực hoài nghi, ấn tượng và biểu hiện, đến “Bến quê”, Nguyễn Văn Tùng làm cuộc hòa trộn giữa ấn tượng và biểu hiện, nhưng thiên về ấn tượng nhiều hơn. Ấn tượng ấy như tấm kính lọc bỏ bớt hiện thực, chỉ giữ lại những nét chấm phá, nên cảnh cũ người xưa không còn bị gò bó vào một phong thổ cụ thể, mà thành bến quê ở mọi nơi. Vì vậy mà những ấn tượng với các sinh hoạt thường nhật, sự bình yên vui sống, sự mơ mộng nơi cửa biển… có thể trở thành cảm xúc chung của nhiều người khi chợt nghĩ đến một bến quê/một chốn cũ nào đó trong cõi lòng.
Cái nhìn lạc quan, bảng màu tươi sáng, bố cục tự do nhưng chắt lọc… là những ấn tượng chính mà bộ tranh “Bến quê” có thể mang lại cho người xem.
P.V