Gia đình 'nấm lùn' cao chưa tới 1 mét

15:51, 31/12/2017
|

Gia đình bốn người mà hết ba người cao chưa tới... 1 m, nguồn sống cả nhà chỉ nhờ vào nghề bán dạo vé số, kẹo cao su. Lùn và nghèo như một lời nguyền dai dẳng dù họ vẫn cố gắng chòi đạp mỗi ngày...

Cha mẹ đều có chiều cao bình thường nhưng chị Nguyễn Thị Mỹ Linh, 40 tuổi, quê Nghệ An cao chưa tới... 1 m. Lúc bé, chị Linh thường xuyên bị lũ trẻ cùng làng đem làm trò tiêu khiển. 
 
Lớn lên, vì nhỏ con nên chị làm gì cũng chậm và dễ mất sức hơn người khác. Gia cảnh cũng bần hàn, chị quyết định vào TP.HCM bán vé số dạo kiếm sống.
 
Chị Linh nhớ lại: “Những ngày mới vào Sài Gòn, do không có kinh nghiệm, tôi đã mấy lần bị đổi nhầm vé số giả. Một lần khi đang khóc nấc ở công viên vì bị giật mất gần 400 tờ vé số thì có một anh cũng lùn như tôi tới hỏi thăm. Anh động viên, mua kẹo, kể chuyện cười cho tôi vui và nín khóc. Sau lần đó mỗi khi buồn tôi lại ra công viên. Và như một phép màu, anh lại có mặt và xoa dịu những nỗi buồn của tôi”.
 
Anh này tên Hồ Văn Trạng, quê H.Mỏ Cày, Bến Tre. Sau hơn một năm gặp chị Linh, anh ngỏ lời muốn dọn về ở chung. Nghe vậy, chị Linh sửng sốt bởi “Mình đã lùn, xấu, lại đau ốm triền miên, lỡ sinh con ra cũng lùn thì sao, sẽ cho nó đi học hay cũng đi bán vé số như mình, tiền đâu nuôi chúng nó…”. Hàng loạt câu hỏi chưa có lời đáp khiến người phụ nữ bất hạnh sợ hãi và… trốn mặt anh Trạng. Mãi sau gần một năm suy nghĩ, chị Linh mới đồng ý cưới anh.
 
“Hai đứa hùn tiền mua được cặp nhẫn cưới hơn 1 triệu, đó là tài sản giá trị nhất của chúng tôi. Đêm tân hôn, chúng tôi nhìn cặp nhẫn mà hạnh phúc và bắt đầu nghĩ đến những đứa con của mình”, chị Linh hạnh phúc.
 
Suốt thời gian có bầu đứa thứ nhất, chị chỉ ước con có chiều cao bình thường. Đáng buồn, điều lo sợ đã thành hiện thực: đứa bé bị lùn. Tên con gái đầu lòng là Nguyễn Thị Thảo Nguyên với hy vọng nó sẽ mạnh mẽ như cây cỏ trên thảo nguyên, nhưng… Nguyên bệnh hoài.
 
Hồi bé tròn 1 tuổi, hai mẹ con đều bệnh. Lưng Linh đau không thể đi lại được, con thì không thở nổi vì viêm amidan. Thế là tiền gom được bao nhiêu lại đổ hết vào bệnh viện. Nhìn trước nhìn sau chẳng có gì để bán, cùng đường bí lối, hai vợ chồng quyết định đi cầm cặp nhẫn cưới được 600.000 đồng. Đóng tiền nhà hết 350.000 đồng, còn lại để dành mua thuốc cho hai mẹ con.
 
Anh Trạng nhìn vợ âu yếm: “Tới ngày hẹn chuộc nhẫn nhưng vẫn không có tiền nên mỗi ngày chúng tôi phải đóng 20.000 đồng tiền lãi. Oải quá, tôi bảo vợ bỏ nhẫn nhưng cổ không chịu vì đó là kỷ niệm. Vậy là mỗi ngày ráng tiết kiệm thêm mươi ngàn tới khi đủ tiền chuộc được cặp nhẫn về. Lúc đó, chúng tôi tự nhủ sẽ không bao giờ đi cầm nhẫn nữa”.
 
“Hai đứa hùn tiền mua được cặp nhẫn cưới hơn 1 triệu, đó là tài sản giá trị nhất của chúng tôi. Đêm tân hôn, chúng tôi nhìn cặp nhẫn mà hạnh phúc và bắt đầu nghĩ đến những đứa con của mình”, chị Linh hạnh phúc.
 
Suốt thời gian có bầu đứa thứ nhất, chị chỉ ước con có chiều cao bình thường. Đáng buồn, điều lo sợ đã thành hiện thực: đứa bé bị lùn. Tên con gái đầu lòng là Nguyễn Thị Thảo Nguyên với hy vọng nó sẽ mạnh mẽ như cây cỏ trên thảo nguyên, nhưng… Nguyên bệnh hoài.
 
Hồi bé tròn 1 tuổi, hai mẹ con đều bệnh. Lưng Linh đau không thể đi lại được, con thì không thở nổi vì viêm amidan. Thế là tiền gom được bao nhiêu lại đổ hết vào bệnh viện. Nhìn trước nhìn sau chẳng có gì để bán, cùng đường bí lối, hai vợ chồng quyết định đi cầm cặp nhẫn cưới được 600.000 đồng. Đóng tiền nhà hết 350.000 đồng, còn lại để dành mua thuốc cho hai mẹ con.
 
Anh Trạng nhìn vợ âu yếm: “Tới ngày hẹn chuộc nhẫn nhưng vẫn không có tiền nên mỗi ngày chúng tôi phải đóng 20.000 đồng tiền lãi. Oải quá, tôi bảo vợ bỏ nhẫn nhưng cổ không chịu vì đó là kỷ niệm. Vậy là mỗi ngày ráng tiết kiệm thêm mươi ngàn tới khi đủ tiền chuộc được cặp nhẫn về. Lúc đó, chúng tôi tự nhủ sẽ không bao giờ đi cầm nhẫn nữa”.
 
Theo Thanh Niên